Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Sẽ là cả một quá trình

Yên bình không khó, nhưng chẳng dễ - để được nhiều...


Tôi đã viết quá nhiều về chủ đề tình yêu, những truyện tôi viết thường nhạt nhẽo, nông và ngớ ngẩn đến nỗi khi tôi đọc lại chúng, hoặc là cười chảy nước mắt vì những ngôn từ trên mây của mình, hoặc là tự hỏi vì sao mình lại viết ra những câu như vậy. Tôi mê truyện ngắn lắm, những truyện ngắn trên báo HHT và Trà Sữa không bao giờ tôi bỏ qua, mỗi khi mấy đứa con gái trên lớp mua được một quyển Trà Sữa, tôi năn nỉ gãy lưỡi chỉ để đọc vài ba truyện ngắn trong đó. Tác giả mà tôi cực kì hâm mộ đó là anh Minh Nhật, anh ấy viết hay khủng khiếp, chắc chẳng bao giờ tôi có thể viết được như anh, ngôn từ giản dị, cốt truyện đơn giản nhưng cô đọng và giàu ý nghĩa. Và, đọc truyện của anh, tôi thấy được sự bình tĩnh lạ lùng, kể cả khi nhân vật chết, tóm lại là vô cùng hay.
Tôi là một thằng con trai hay mơ mộng, Zany bảo thế. Cô ấy thích đọc những truyện ngắn tôi viết mặc dù chúng chẳng ra gì, và khóc hết nửa hộp khăn giấy. Tôi chẳng buồn hỏi, Zany vẫn thường như thế, ngọt ngào và quan tâm một cách lặng lẽ, theo một cách riêng mà chỉ tôi mới hiểu.
 - Zany này, sao cậu lại thích tớ?
- Vì cậu đần, một cách đáng yêu_ Zany nhoẻn miệng cười.
Thi thoảng tôi vẫn thường hỏi cô ấy vài câu lung tung như vậy và bao giờ cô ấy cũng nói tôi đần. Ừ có lẽ là vậy! Tôi học không giỏi, không đẹp trai, không giàu, tóm lại là chẳng có điểm gì nổi bật, vậy mà chẳng hiểu sao Zany lại đâm đầu vào tôi. Zany xinh lắm, không phải tôi khoe bạn gái đâu nhưng quả thực cô ấy rất xinh, vào loại nhất nhì trường, học cũng giỏi, cá tính, lại nhiều tài lẻ, biết bao nhiêu chàng trai vây xung quanh cô ấy, tôi như một chấm nhỏ lu mờ, vì thế tôi vô cùng ngạc nhiên vào một ngày đầy gió, Zany đứng trước mặt tôi và nói: “Bọn mình hẹn hò đi.”Tất nhiên là tôi chẳng từ chối, tôi cũng thích Zany, lại còn là khi cô ấy tự đến tìm tôi. Nhưng tôi cũng chẳng nói gì, Zany hỏi tôi:
- Sao vậy? Cậu không thích à?
- Tại sao cậu lại thích tớ? Tớ không đủ tốt…
- Rồi cậu sẽ biết thôi_ Zany bật cười.

Tôi thích ngồi hàng giờ cùng Zany ở Book Café chỉ để ngắm cô ấy. Tóc Zany vàng hoe mỗi khi nắng hắt qua cửa kính, mắt Zany to và tròn, mũi cao, môi mỏng, trông cậu ấy như anime vậy, siêu kute luôn. Nhiều lúc tôi vẽ mấy bức anime về Zany nhưng đành chịu, bản thân cậu ấy đã là anime rồi. Tôi rất thích Zany cười, cậu ấy cười để lộ cái răng khểnh trông cực kì duyên. Chúng tôi thường sôi nổi bàn tán, trò chuyện về đủ các thứ trong quán, nhưng cũng có lúc im lặng hàng giờ mỗi khi một trong hai đứa có chuyện không vui.
Tôi là một đứa may mắn, cực kì may mắn khi có Zany ở bên, cô ấy khéo tay và rất đảm đang. Mỗi lần tôi buồn, Zany luôn biết cách làm tôi vui, cô ấy tự tay làm bánh gato mang đến trường tặng tôi, mẻ bánh đầu tiên chưa được hoản hảo, kem quá ngậy nhưng vậy là đủ để tôi hạnh phúc cả ngày.
Tôi luôn tự hỏi một ngày không có Zany thì sẽ như thế nào? Tôi đã từng lo sợ, Zany quá xinh, quá đáng yêu trong khi tôi lại vô cùng mờ nhạt, biết đâu một ngày cậu ấy cảm thấy chán ở bên một kẻ tầm thường như tôi thì sao? Không bao giờ tôi để lộ ra những suy nghĩ ấy, nhưng Zany rất thông minh, cậu ấy đọc được tất cả những điều đó qua ánh mắt tôi, chắc là vậy nên Zany luôn cố tỏ ra rằng cậu ấy sẽ không bỏ rơi tôi chỉ vì tôi tầm thường với cậu ấy. Chúng tôi chẳng hề có lấy một bức ảnh chụp chung, cũng chẳng bao giờ gặng hỏi nhau về chuyện riêng tư, biết vừa đủ và biết kiềm chế sự tò mò của bản thân, đó như một giao ước ngầm giữa tôi và cô ấy. Mọi khi Zany buồn, tôi đưa cô ấy đi khắp mọi nơi trong thành phố, đi ăn nộm, đi siêu thị sách, chơi game… nhưng không hỏi vì sao cậu ấy buồn, cậu ấy cũng không nói gì, hai đứa lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình và bằng một cách nào đó, chuyện này cứ lặp đi lặp lại mà hai đứa tôi chẳng bao giờ chán.
Tôi và Zany là hai đứa kì cục!
Cơ mà như vậy Zany chẳng than phiền một lời, cậu ấy (tôi cho rằng) luôn tự hài lòng  với những gì cậu ấy hay tôi làm. Lớp tôi và lớp Zany cách nhau một dãy nhà, nhưng chúng tôi vẫn thường qua lớp nhau chém gió. Hành lang tầng hai đầy nắng bao giờ cũng tràn ngập tiếng cười của hai đứa. Gia đình tôi không hòa thuận, bố tôi hay say rượu còn mẹ tôi luôn đi làm tối mịt mới về, và lúc về đến nhà thì họ bao giỡ cũng nổ ra cãi vã. Ban đầu chỉ là những truyện rất nhỏ nhưng không hiểu sao một trong hai người luôn tìm ra cái cớ để cãi nhau như đó là một thói quen khó bỏ. Tôi cũng bị vạ lây theo kiểu “giận cá chém thớt”. Lúc đầu tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng rồi cũng quen và bây giờ tôi không còn quan tâm nữa, ai đánh ai chửi, mặc kệ. Không bao giờ tôi kể với Zany chuyện gia đình tôi nhưng chẳng hiểu sao cô ấy luôn đủ tinh quái để nhận ra được mọi chuyện.
- Thật là khó khăn nếu cậu cứ giữ trong lòng như vậy!_ Zany cầm một hòn đá ném đi thật xa
- Mọi chuyện đâu có đơn giản_ Tôi mỉm cười_ hay chí ít thì nó cũng không đơn giản với họ.
- Cứ bỏ qua vô trách nhiệm đâu phải là cách? Thực tế một chút đi, chỉ có cậu mới dàn xếp được thôi.
Tôi im lặng.
- Nên là như vậy_ Zany nhắm mắt, thả mình lên bãi cỏ.

Tôi không phải là một người sắc sảo, nhìn thấu suy nghĩ của người khác như Zany, lại chỉ biết an ủi một cách vụng về mỗi khi cô ấy buồn, Zany quen với việc đó và luôn nói: “Chính vì vậy tớ mới nói cậu đần, một cách đáng yêu.”, bốn từ cuối như được thêm vào để không làm tôi giận. Thỉnh thoảng, chúng tôi rủ nhau vi vu vào những ngày nghỉ, chỉ hai đứa tôi thôi, địa điểm thường là những miền quê hoặc những khu giải trí như trượt cỏ ở Hòa Lạc mà Zany hay đùa là “phượt”, đi đâu cũng được, miễn là rời xa khỏi cái thành phố đông đúc, chật chội, và miễn là cả hai được ở cùng nhau. Những chuyến đi xa chẳng bao giờ được lên kế hoạch một cách hoàn hảo, hôm trước nói đi hôm sau đi luôn, có khi ngay lúc vừa đề ra ấy! Thường những vụ đi “phượt” như thế này là chủ ý của Zany. Tự nhiên một  buổi sáng sớm cô ấy gọi cho tôi, giọng tỉnh bơ: “Đi Ba Vì đi, qua nhà tớ rồi bọn mình “phượt” luôn.” Tôi tưởng cô ấy nói đùa nhưng một lúc sau, xe khách xịch trước cửa nhà tôi bấm còi inh ỏi, Zany nói vọng lên: “ Tại cậu không qua nên tớ bảo bác lái xe đón luôn.” Và từ lúc ấy, những chuyến đi cứ nối tiếp một cách “phình phường”, như lần này đây.
- Này, mai đứa mình lại đi tiếp nhé? Tớ lại thấy chán ở đây quá rồi.
- Đi suốt thế bố mẹ cậu không mắng à?_ Tôi nhìn Zany ái ngại.
- Hai cụ còn muốn đẩy tớ đi ấy, sống mãi ở đây ngột ngạt lắm. Cuối tuần này trường mình cho nghỉ ba ngày để giáo viên đi chấm thi đấy!
- Nhưng lần này đi đâu?
-Biển, Phan Thiết nhé, đi gần tớ chán rồi.
- Hâm, rét thế này mò ra đấy làm gì?_ Tôi gạt ngay.
- Tớ vốn hâm mà!_ Zany cười tít mắt.

Tôi không nói gì, mặc dù tôi phản đối nhưng vẫn phải lẽo đẽo theo sau Zany vì dù tôi có đồng ý hay không cô ấy vẫn sẽ đi. Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, và đến chiều thì trúng ngay đợt bão, tôi lo lắng nhìn những cái cây ven đường oằn mình và đổ rạp trước sức gió khủng khiếp, mưa tầm tã ngập nửa bánh xe, trời tối sầm. Zany gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi, có lẽ chuyến đi dài khiến cô ấy quá mệt mỏi, tôi khẽ vén tóc Zany lên, cả đời tôi luôn muốn được vén tóc qua tai một cô gái, gương mặt Zany hiện ra, đẹp và bình thản một cách lạ lùng. Một giọt nước mắt chợt chảy ra từ khóe mắt cô ấy, tôi giật mình, Zany kéo áo tôi, nói mê: “Đừng bỏ tớ một mình, tớ sợ mất cậu!”, mắt cô ấy nhắm nghiền, nước mắt rơi lã chã, người run lẩy bẩy, tôi lặng lẽ lau nước mắt cho Zany, ghì sát cô ấy vào người, thì thầm: “ Ngốc ạ, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu, tớ hứa đấy!”
Và tôi thật sự nhận ra mình cũng đang khóc.
Gần đêm chúng tôi mới tới nơi, ở tạm tại nhà một người quen của Zany. Căn nhà rất rộng, bác chủ nhà tốt bụng nhường cho hai đứa tôi phòng của anh con trai đang đi học đại học, có một cửa sổ hướng ra biển, tôi kéo rèm ra, gió đang gào thét bên ngoài, qua những hạt mưa lấm tấm trên kính, biển đang cuộn những đợt sóng hung dữ trên nền trời đen kịt. Zany thở dài một tiếng, mỉm cười:
- Xui thật đấy!                                  
- Ai cứ nằng nặc đòi đi, giờ hối hận rồi hả?_ Tôi nháy mắt tinh quái.
- Không! Thế mới vui, đến vào mùa hè chán chết.
- Muộn rồi cậu ngủ đi_ Tôi đẩy Zany xuống giường, kéo chăn cho cô ấy rồi ra salon ngồi, co một chân và tựa cằm lên, hướng ra biển. Tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng, tôi dậy sớm, ngó qua cửa sổ, bão vẫn đỡ hơn mặc dù vẫn còn ì ùng, mặt trời đang mọc, tôi vội kéo Zany dậy cho bằng được, cô ấy mắt nhắm mắt mở hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Sao lại kéo tớ dậy? Mới sớm mà…
- Tớ đưa cậu đi xem cái này hay lắm!
Chuẩn bị xong, tôi và Zany đi bộ ra biển, cô ấy rú rít khi thấy cảnh mặt trời mọc ở một góc biển yên bình lặng sóng rồi lôi máy ảnh ra chụp lia lịa, chúng tôi đi dạo quanh bờ biển, nói vu vơ dăm ba câu về những quyết định trong tương lai. Mấy chú ngư dân đang nhặt củi ven biển, một con thuyền lắc lư mỗi khi sóng vỗ vào, những cây dừa quật những cành lá trong gió, tất cả được Zany ghi lại hết trong chiếc máy ảnh, và thú vị là bức ảnh nào cũng có tôi. Tôi cũng chụp lại vài tấm ảnh tuyệt đẹp khi mà Zany vén mái tóc vàng hoe của cô ấy lên và một cảnh cô ấy quay lại cười tít mắt, tôi thẫn thờ xem đi xem lại những tấm ảnh mình chụp, Zany đẹp như một thiên thần. Cô ấy bật cười hỏi tôi:
- Tớ xinh thế cơ à? Sao cứ săm soi mấy cái hình ấy mãi thế?
- Uhm!_ Tôi cười toe.

Bác chủ nhà quyết định ra biển dù trời vẫn đang bão, Zany nằng nặc đòi theo:
- Cho con đi một lần thôi bác! Đi mà, con chưa được ra biển đánh cá bao giờ!
- Không được, sóng to gió lớn như vầy, lở con làm sao thì bác biết nói thế nào với ba má con?
- Không sao đâu mà bác! Con chỉ ở trong khoang thôi không ra ngoài đâu! Đi nha bác, một lần thôi!
Nì nèo hồi lâu thì bác chủ nhà cũng đành chiều theo ý Zany, tôi cũng được một suất bám càng, nhiệm vụ của tôi quá rõ: trông chừng cô tiểu thư rắc rối này. Hai đứa ngồi trong khoang, buôn vài chuyện vớ vẩn. Zany kể:
- Hồi bé, tớ luôn muốn có một chuyến ra khơi trên một chiếc thuyền đánh cá, được tách khỏi bố mẹ, sống tự lập và quyết định được tương lai của mình. Cậu biết không, trường tớ thực sự muốn thi vào không phải là bách khoa mà là đại học Mĩ thuật khoa Thiết kế thời trang. Tớ đã định nói với bố mẹ về nguyên vọng ấy, nhưng khi thấy bố tớ xé nát quyển vở tớ vẽ các mẫu thiết kế, tớ đã hiểu là bố không bao giờ cho tớ theo ngành vẽ vời, cho rằng nó thật sự điên rồ. Tớ cãi nhau to với bố, kết quả cho việc ấy đó là bỏ nhà đi mấy ngày.
- Tớ nghĩ là việc theo đuổi ước mơ của mình chẳng có gì là sai cả. Miễn là nó chính đáng và miễn là cậu không bỏ cuộc.
Zany nhìn tôi, cô mỉm cười. Tiếng cửa đập vang lên, chiếc thuyền chợt rung lắc mạnh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đang gào lên từng hồi, mưa tạt vào bám những hạt lấm tấm trên cửa kính, mọi người bên ngoài vội vàng cất xếp mọi thứ, chèo lái con thuyền. Zany thì thầm: “Bão rồi!” Tôi rất lo lắng, tôi nắm chặt tay cô ấy, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra. Một đợt sóng lớn làm bật tung cửa khoang, tôi chạy ra đóng lại thì chiếc thuyền chao đảo như muốn lật, tôi bị mất thăng bằng, ngã lăn xuống, Zany kéo tôi đứng dậy nhưng cô ấy cũng bị trượt ngã. Mưa ướt đầm, gió quật lên từng hồi, con thuyền lắc lư dữ dội, Zany bị một cơn sóng quật ngã ngay khi mới đứng lên, cô ấy trượt dài trên boong và rơi xuống nước.

Tôi mở to mắt.
Một giây sững sờ, tôi vội lao theo, dòng nước đen ngòm và hung dữ đã kéo cô ấy mất tăm, vớ lấy một cái dây thừng một đầu được cột chắc vào thuyền, tôi lao xuống nước, bác chủ tàu chỉ kịp kêu lên: “Không được…”
Tôi lặn xuống và căng mắt nhìn, tối vô cùng. Tôi rất lo sợ, Zany ở đâu? “Cậu không được chết, tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu, tớ hứa rồi!”, suy nghĩ ấy liên tục hiện lên trong đầu tôi, trồi lên khỏi mặt nước, tôi hớp một ngụm hơi thật lớn và lại lặn xuống. Tôi thấy Zany, cô ấy đang chìm dần, tôi sửng sốt và vội bơi xuống, gắng sức tóm lấy tay cô ấy, “đừng làm tớ sợ, cố lên, xin cậu đấy!” Tôi sắp hết hơi, cần phải trồi lên lần nữa nhưng như vậy Zany sẽ chết mất. Bằng mọi nỗ lực, tôi kéo tay cô ấy, Zany chợt mở mắt, tóm lấy sợi dây, tôi tiếp tục đẩy cô ấy lên khỏi mặt nước. Tôi cứ thế đuối dần, mắt nhòe đi, chỉ kịp nhận ra là cô ấy vẫn sống, tay tôi nắm thật chắc vào dây thừng, cố hết sức bơi lên nhưng không thể…

Bằng một cách thần kì nào đó mà tôi không chết, Zany cũng vậy. Tay tôi vẫn nắm chắc vào sợi dây định mệnh ấy, mọi người trên tàu đã kéo hai chúng tôi lên. Zany lay tôi, nước mắt tèm lem, liên tục nói: “ Đừng, tớ xin cậu đấy, đừng bỏ rơi tớ!”, tôi nghe lùng bùng, và bừng tỉnh. Zany ngủ gục cạnh giường tôi, ràn rụa nước mắt, tôi bất tỉnh cả đêm, và chiếc thuyền cuối cùng cũng cập bến an toàn. Bên ngoài, nắng đã lên, tôi quay lại nhìn Zany, vuốt nhẹ mái tóc ửng vàng của cô ấy, Zany giật mình mở mắt, nhìn tôi hồi lâu rồi khóc òa, tôi kéo cô ấy vào, thì thầm:
- Không sao rồi, không sao rồi.
- Tớ hứa…lần sau không bày ra trò đi chơi kiểu này rồi kéo cậu chịu khổ nữa…_ Cô ấy nấc lên.
- Ngốc ạ, lỗi chẳng phải của cậu, khóc cái gì. Lần sau chúng ta vẫn sẽ đi, miễn là cậu vui.
Tôi đưa Zany đi ăn bún sứa, uống sữa đậu nành, cảm giác bình yên đã trở lại. Chưa chắc cơn bão kia đã là điều tệ hai, điều đáng mừng là chúng tôi đã vượt qua cùng nhau, chỉ cần cố gắng và có niềm tin. Trước khi về, tôi và Zany dạo quanh bờ biển, chụp cùng nhau nhiều bức ảnh, cần phải lưu giữ những điều quý giá khi còn có thể. Những ngày vừa qua thật khác, mọi chuyện xảy ra khiến tôi trân trọng mọi thứ: bố mẹ, bạn bè, và Zany. Cô ấy ngồi trên cát , hí hoáy vẽ nhanh mấy bản nháp các mẫu thiết kế, nói đẹp thì cũng chưa hẳn, nhưng khá lạ mắt.
- Tớ vẫn sẽ thi trường Mĩ thuật!_ Zany không ngẩng lên.
- Ừ, tương lai do mình lựa chọn mà. Dù cậu quyết định ra sao, tớ vẫn ủng hộ cậu_ Tôi cười toe.
Những giọt nước mắt đã ở lại phía sau nhưng thử thách mới chỉ là bắt đầu. Chẳng ai biết được mọi chuyện phía trước như thế nào. Biết đâu nó còn tệ hại hơn thì sao? Chuyện đó không thể kiểm soát, quan trọng là ta đã sẵn sàng đối mặt với nó chưa mà thôi. Với tôi, à không, với chúng tôi, mọi thứ đã sẵn sàng.



Zany đứng dậy, gập quyển sổ lại, mỉm cười:
- Bão tan rồi! Chúng mình về nhà thôi!

Phải, sẽ là cả một quá trình.

Sky
Phan Thiết 29-5-14
















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét