Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

Vết mưa

Cứ như là đi xa mãi...
Nhật cười, vẫy tay với Linh rồi nhảy lên xe bus. Chiều nay mưa, Linh đứng lặng nhìn theo Nhật đến khi cậu yên vị trong dãy ghế cuối, em mới mở ô và đi bộ về. Điện thoại reo, tin nhắn của Nhật:
- Về cẩn thận nhe!
Linh mỉm cười, vậy là đủ. Giọt nước mưa rơi xuống vai Linh lạnh buốt, em lại thở dài, một mùa đông kì lạ.

---------
Linh là người HN, đang học năm cuối HV Ngân Hàng. Em hiền và hơi ngốc nghếch, giữa một tập thể đầy sôi nổi, Linh như một vết nhỏ mờ nhạt, em không giao du nhiều, cuộc sống của em đơn giản, bó hẹp như một quy luật, em như một cô bé kì lạ thích sống khép kín, bạn bè có rủ đi chơi vài lần em cũng từ chối, dần dần cũng chẳng ai rủ rê gì nữa, em sống đúng nghĩa là một người vô hình. Linh thấy như vậy chẳng vấn đề gì, 4 năm qua đi em vẫn sống như thế, một cuộc sống bình lặng, yên ả. Em cũng có mấy người bạn, thỉnh thoảng cuối tuần trò chuyện bên ly caffe, những cuộc trò chuyện không dài cũng không ngắn, đủ sâu và đủ hiểu, Vân, Vy đều hiểu tính cách Linh nên không ai phàn nàn, thế nên tình bạn ấy vẫn gắn kết đến bây giờ...
- Mày cứ như thế mãi à? Sao không chọn một anh đi? Đến ế mất thôi con ngố này- Vân bỏ cục đường vào ly của mình, không ngẩng lên.
- Tao vẫn chưa tìm thấy ông nào hợp cả. Tính tao thế ai mà chịu được- Linh cười.
- Mày thích tao giới thiệu cho, mấy ông bạn anh Phong đẹp trai mà galăng cực í- Vy nói chen vào.
Phong là người yêu của Vy, anh chàng vừa học xong trường Luật và đang làm việc ở một văn phòng ở phố Thái Hà. Lúc đầu Phong cưa cẩm Linh nhưng em thẳng thừng từ chối, Phong hơi buồn. Vy thấy thương hại, rủ Phong đi caffe mấy lần, ấy thế mà lại thành một đôi, thỉnh thoảng Vy, Vân, Linh và Phong vẫn đi chơi cùng nhau, anh chàng lúc đầu hơi ngại, dần dần cũng quen...
- Thôi mày, tao chưa muốn yêu. Mệt lắm- Linh than.
Mấy hôm nay trời đổ mưa, mẹ kêu mệt đi nằm sớm, Linh tất bật ra ngoài chợ mua đồ, chợ ngay gần nhà nên em đi bộ. Headphone bên tai nhẹ nhàng vang lên bản hit mới Thinking out loud của Ed Sheeran, em ngân nga theo từng giai điệu. Nhạc tự dưng bị ngắt, em lôi điện thoại ra bật lại, chân vẫn bước đi mà không hề biết đang băng qua đường, một chiếc xe đang lao tới, bấm còi inh ỏi, Linh ngước lên, ánh mắt đầy sợ hãi, thôi xong thật rồi, chiếc xe còn cách em rất gần, người lái xe cố gắng phanh. Một cánh tay vươn ra, kéo em giật ngược vào lề đường. Cú kéo quá mạnh khiến cả hai ngã lăn. Ông lái xe thò đầu ra chửi:
- Mù hả?
- Cháu xin lỗi- Linh lí nhí́
Ông lái xe còn buông thêm vài câu chửi nữa rồi lái xe đi tiếp, một số người tò mò đứng lại xem cười phá lên rồi lại đi tiếp. Người cứu Linh đứng dậy phủi quần áo, khoác lại balo, hỏi Linh:
- Bạn có sao không?
Linh ngước lên, vị ân nhân cao khoảng m7, gầy gầy và cận, bộ đồ khá lạ mắt: áo khoác nỉ có mũ màu đen, quần bò đen (có bị rách gối do ngã khi nãy), balo cũng đen nốt, chỉ có đôi giày màu xanh coban, áo thun bên trong cậu bạn in logo khá kì quặc, như là biểu tượng của một team, bên cạnh logo là icon của trò chơi Liên Minh Huyền Thoại- một trò chơi rất nổi tiếng hiện nay, mấy đứa trong lớp Linh bị cuồng game này, chúng nó cũng có mấy cái áo tương tự như vậy. Mái tóc cậu ta hơi rối, gương mặt trông khá đẹp trai, Linh nghĩ gương mặt ấy hợp với một cô gái hơn...
- Bạn có sao không?- Cậu ta hỏi lại.
- À... không... tớ không sao. Cảm ơn cậu nhiều lắm.- Linh chợt tỉnh lại- May quá có cậu.
- Hì không có gì, mình đi ngang qua thì giúp thôi. Chào bạn nhé!- Cậu bạn cười toe, vẫy tay chào.
Linh đứng hình nhìn theo cậu bạn, một cảm giác mới lạ chạy khắp cơ thể, nó như đánh thức một mùi vị xưa cũ mà Linh không có từ rất lâu, rất rất lâu...
- Này cậu gì ơi!- Linh bất chợt gọi to.
- Gì?- Cậu ta quay lại.
Linh chạy tới, ngượng nghịu nói:
- Thứ tư cậu rảnh không đi caffe với mình nhé?...Mình muốn cảm ơn.
- Có gì đâu mà phải cảm ơn hả cậu?- Cậu ta cười- Nhưng nếu cậu đã muốn thì OK, thứ tư mình đi nộp bài luận nhưng sẽ rảnh lúc 4h.
- Ừ, vậy 4h ở caffe Chi nhé, mà cậu biết quán đó không?
- Có, cũng gần chỗ mình ở thôi, mình hay đi qua đó. Thế nhé!- Cậu ta lại bước đi.
- Này cậu ơi!- Linh lại gọi
- Ừ?- anh chàng lại quay đầu lại
- Cậu là...người Hà Nội à?- Linh đỏ mặt
Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi nhưng anh chàng vẫn cười tươi:
- Ừ chuẩn dân Hà Nội cậu ạ. Sao thế cậu?
- Không có gì. Cậu đi nhé- Linh cười đáp lại. Lòng vui vui, cậu bạn đến cuối đường còn quay lại vẫy tay chào.


Linh đặt ghi chú cho điện thoại: 4PM-Wed-27-11-2014: Caffe Chi với "người lạ".
Còn hai ngày nữa mới đến buổi hẹn, Linh lại quay trở về cuộc sống vốn có của mình. GS vừa cho thêm một đống bài tập, Linh bận rộn mãi đến tối thứ ba, sau khi đã hoàn thành xong bài tập, em đặt lưng lên giường thư giãn, cảm giác thật thoải mái. Linh chợt thấy cuộc sống này sao buồn tẻ đến vậy, loanh quanh cũng chỉ vài mối quan hệ: cái Vy, cái Vân, bố, mẹ, anh chị em họ hàng... Chị Trang đi lấy chồng, nhà chỉ còn lại mình em với bố mẹ, thỉnh thoảng hai vợ chồng chị Trang có về chơi, nhìn anh rể âu yếm vợ, Linh thấy ghen tị, Linh chưa từng có một người bạn trai (đúng nghĩa), với Phong, Linh chỉ coi anh là một người bạn, và Phong không hợp với em, vì thế em từ chối thẳng thừng. Linh cảm thấy cô đơn, và hơn hết, em cảm thấy mình sắp già. 21 tuổi không phải quá trẻ để có tình yêu đầu, bạn bè em ai cũng có người yêu cả rồi, nói là không quan tâm, không ghen tị là nói dối, con người ai mà chẳng có cảm xúc. Linh muốn sống hoà đồng, nhưng bản thân em quá nhút nhát, trước đám đông em chẳng thể làm gì, chẳng biết phải nói gì, hôm trước đề nghị "người lạ" đi caffe, em cũng không hiểu mình lấy đâu ra sự dũng cảm đó. Cậu ta như cho em một điều gì đó rất mới lạ nhưng cũng rất mơ hồ. Em thấy nhớ cặp kính cận đen và to, nhớ mái tóc luôn rối bù, nhớ cái dáng cao gầy và nhớ cả khuôn mặt đáng yêu hệt như con gái vậy. Và lần đầu tiên em hiểu cảm giác nhớ một ai đó ngoài bố mẹ ra là như thế nào, dù cho em chẳng biết gì về cậu ta cả, không biết tên, không biết nhà ở đâu, có người yêu chưa... Cảm giác đó cũng không tệ.
Sáng thứ tư, Linh dậy muộn, hôm nay không có tiết, em tranh thủ ngủ cố thêm ít nữa bù lại năng lượng bỏ ra làm đống bài tập trời đánh kia. Nhưng em chẳng thể nào ngủ được, nhà dãy đối diện đang sửa, họ khoan, cắt, đóng, ầm ầm từ 6 rưỡi sáng. Bực mình, Linh rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, ăn sáng qua với lát bánh mỳ kẹp phô mai với nửa cốc sữa rồi đi xe ra hồ Tây, ghé qua nhà Vân rủ nó đi lên Kangnam chơi, gần 11h Linh alo cho Vy đi ăn trưa; con bạn ừ ngay, gì chứ ăn thì nó nhanh lắm. Vy vừa nhai vừa hỏi:
- Con dở này hôm nay mày có việc gì mà rủ bọn tao đi ăn thế? Nhờ vả gì hả?
- Nhờ cái đầu mày, tự dưng tao thích thế.
- Sao? Có gì vui kể xem nào?- Vân tủm tỉm.
- Chẳng gì cả.Tự dưng tao nhớ hai đứa mày.- Linh cười
Lang thang đến hai 2h thì Vy đòi về, ông Phong rủ ra rạp 5D xem phim, Vân cũng phải về dạy gia sư, Linh đành phóng xe về, hôm nay đường tắc, mất cả nửa tiếng mới về được. Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đến 4 giờ kém, Linh đóng cửa phóng xe ra Caffe Chi. Em ăn mặc đơn giản, quần jean, áo thun trong áo len cổ lọ, khoác thêm áo khoác nỉ, giày converse xanh côban giống hệt của cậu bạn ấy mà em tìm mua mãi mới có. Hôm nay quán vắng, cậu ấy chưa đến, em chọn một góc cạnh cửa sổ và ngồi xuống. Nhìn quanh không gian quán thật đẹp, dù đến đây cả trăm lần nhưng em ít khi chú ý một cách thật sự, quán hoài cổ, tuy bàn ghế vẫn là sofa nhưng cách trang trí cổ xưa, giữa quán có sân hở, cầu thang dẫn lên tầng hai trang trí nhiều cây cảnh treo khắp nơi vốn đã cho nơi này cảm giác xưa cũ và ấm áp lại thêm Caffe Chi chỉ mở nhạc Trịnh càng khiến không khí êm dịu, sâu lắng. Tiết trời tháng 11 hanh khô khiến môi Linh hơi nẻ, em lấy trong túi ra lọ vaselin bôi nhẹ lên môi, bất chợt trời lắc rắc đổ mưa, em ngước ra ngoài, người người vội vã phóng xe nhanh hơn, mấy người đi bộ hối hả nép vào mấy nhà có mái hiên đứng trú. Có một người nào đó chạy gấp gáp về phía quán, một dáng người quen quen, gần hơn chút nữa, Linh nhận ra cậu bạn ấy, cậu ta giơ áo khoác gió của mình lên che mưa và chạy vào quán rồi đứng ở cửa thở dốc. Linh nhìn đăm đăm, từng giọt nước chảy từ tóc, mặt cậu ấy rơi xuống nền. Cậu ta ngước lên và mỉm cười với Linh, em nhẹ nhàng đứng lên, đến gần cậu ta, nhẹ nhàng lấy giấy lau từng giọt nước bám trên mặt cậu không chút ngại ngùng, như thể đã quen từ rất lâu. "Người lạ" tròn mắt, bất động nhìn Linh đầy ngỡ ngàng. Đôi má Linh ửng hồng, thỉnh thoảng hai đưa chạm mắt nhau, Linh nhìn ra phía khác...

- Tớ không sao, hì.- Cậu ta cười toe.
Linh không đáp, cúi mặt và quay lại chỗ ngồi, cậu bạn cởi chiếc áo ướt ra, phơi trên thành một chiếc ghế và đến ngồi đối diện Linh:
- Bạn chờ tớ lâu chưa? Xin lỗi tắc đuờng khinh khủng.
- Không, tớ mới đến thôi. Mưa thế này bắt cậu đến ngại quá.- Linh nói, giọng có chút ngại ngùng.
- À cái đó không vấn đề. Tớ thích ngồi nhâm nhi caffe ngắm mưa lắm. Quên, để tớ gọi đồ uống nhé? Cậu uống gì?
- Tớ caffe sữa.
- Uhm OK! Chị ơi cho em một Cappu và một caffe sữa nhé!
Cuộc trò chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của Linh. Cậu bạn tên Nhật ấy có rất nhiều điểm chung với em, cũng mê vẽ manga, là CTV mục truyện ngắn của vài báo teen, mê nhạc Trịnh và ti tỉ thứ khác, vì thế những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế bắt đầu, FB, số điện thoại cả hai đều share cả. Nhật quá hợp cạ với Linh, thậm chí còn hơn cả Vy và Vân, cậu ấy gần gũi hơn rất nhiều, nhiều hơn bất cứ một ngưòi bạn nào của em.
- Chết, tớ phải về đi đón em, tối inbox FB nhé!- Nhật vội vã thanh toán và rời quán.
Linh ngồi nhìn theo bóng cậu hối hả chạy khuất dần qua góc phố, em cũng đứng dậy đi về, cuộc hẹn đầu tiên thật sự ổn nếu không muốn nói là quá ổn. Với em mọi thứ chỉ cần vừa đủ thôi, ngày hôm nay như vậy là đủ để nhớ...

Linh mở máy tính ra và lên FB, cái FB của em phải đến cả năm chưa động vào, có mấy trăm thông báo, wall bị spam chi chít, nào là tin nhắn viettel, nào là ứng dụng vui... em khoá đăng trên tường lại, khoá tag. Từng ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, kết quả tìm kiếm cho cái tên Minh Nhật quá nhiều, nhưng avatar của FB đầu tiên trong list kết quả hiện ra gương mặt của Nhật. Nguyên một buổi tối, em ngồi xem profile, album và like một số trạng thái của cậu ta, nghe một số bản nhạc trên mp3 của Nhật mod lại hoặc do chính cậu ấy tự đệm ghita và hát, nói hay thì cũng không hẳn nhưng khá êm tai. Cậu ấy còn một số ảnh trên instagram, photobucket... về những chuyến đi chơi, tham quan,... nhưng các bức ảnh hầu như đều là tự sướng, chỉ có một số ảnh chụp với nhóc em (nhìn hai anh em đáng yêu quá) nhưng không có lấy một bức ảnh chụp chung với bố mẹ, bạn bè. Liệu rằng... cậu ấy có phải là một kẻ cô đơn giống em? Nhưng tính Nhật rất vui vẻ, hoà đồng, ăn nói có duyên lại nhiều tài lẻ, với cả mớ lí do ấy khiến Linh chẳng thể nghĩ cậu ấy cô đơn được.
- Hi!- FB Nhật vụt sáng- Hôm nay cậu về có bị ướt không? (câu hỏi thật ngốc vì Linh có áo mưa mà)
- Tớ không cậu ạ.
- Nói chuyện với cậu rất vui, lúc nào bọn mình lại đi đâu cùng nhau nữa nhé?
- Ừ thoải mái đi, tớ cũng rất thích đi chơi cùng cậu.
Như nhận ra mình quá dễ dãi, Linh vội đính chính:
- À ý tớ là sao cũng được (câu đính chính không có nhiều tác dụng cho lắm)
Rồi viện một cớ hâm hâm nào đó, Linh đặt FB mình ẩn với mọi người, cũng khá muộn, em cố hoàn thành chương 12 của bộ truyện đang viết dở. Trên FB Linh khác hẳn đời thực, em có hẳn một fanspage "Vân Doll", bút danh của em, đa phần truyện em gửi về cho HHT đều là cái tên ấy, thực ra nó bắt nguồn từ vài năm trước khi mà cái Vân thuyết phục Linh gửi truyện đăng báo, em gạt đi, thế là con bạn lén lút copy rồi bí mật gửi về hòm thư của HHT với tên "Vân Doll". Số sau nữa truyện được đăng. Linh vừa đi báo cáo về, chưa kịp thay đồ thì cái Vân từ đâu chạy như bay lên phòng Linh: "Đăng rồi mày ạ, đăng rồi!!!". Linh ngơ ngác: "Cái con hâm này đăng cái gì?" Vân bình tĩnh thở chậm lại: "Truyện của mày... tao gửi cho báo... được đăng rồi." Linh ngây người ra, em không tin lắm cho đến khi thấy tên tác phẩm của mình chễm chệ ở mục truyện ngắn. Từ đấy, Linh cũng gửi một số truyện đăng báo với cái tên tự sướng của con bạn. Fanspage của em có tới hơn 20000 lượt like, số người theo dõi cũng rất đông nhưng chẳng ai biết tên thật của em, họ cứ gọi chung chung là "chị Vân", em cũng chẳng up ảnh mình lên bao giờ. Ngoài cái Vân, cái Vy, ông Phong ra, chẳng ai biết Linh lại là một tác giả nổi tiếng, em không thích khoe khoang, không thích nhiều người biết, đơn giản em viết chỉ để cho vui thôi. Những dòng cuối cùng của chương 12 đã xong, em lưu lại và tắt máy. Trước khi ngủ, Linh mò lên Zing Mp3 down mấy bản cover bằng ghita của Nhật về, chỉnh âm lượng vừa đủ rồi cắm tai nghe nghe suốt đêm. 11 giờ ở Hà Nội xe cộ vẫn tấp nập, nhưng tận sâu trong ngõ với headphone bên tai, em chẳng nghe được gì ngoài tiếng ghita cùng giọng hát của cậu bạn ấy. Phố về đêm, Linh không thấy cô đơn chút nào như mọi ngày, một cảm giác ấm áp bình yên len lỏi vào căn gác nhỏ, xen vào từng giai điệu em đang nghe, vào giấc ngủ chập chờn...
"Anh nhớ em buồn vui nơi ấy
Anh nhớ em từng đêm gió về
Bao ước mơ một đời thiếu nữ
Theo lá rơi con sông mùa thu..."

..............................
- Mày làm sao thế hả Vân?
- Hả? À không, tao có làm sao đâu.- Vân ngẩng lên, hai đứa bạn đang nhìn nó chằm chằm.
- Tự dưng mày như nguời mất hồn, làm vỡ cốc rồi kia kìa.- Linh ái ngại chỉ vào cốc caffe vỡ tan tành dưới nền.
- Ừ tao hơi mệt, tí tao khác bảo họ tính thêm cả tiền cốc vỡ nữa.
- Lát cần tao đưa về không?- Vy hỏi.
- Thôi mày, tao sắp chết hay sao mà đưa với đón. À cái shop gần nhà tao đang thanh lí quần áo, có mấy bộ nhìn được lắm.- Vân cố lảng
- Thế hả? Mày có chụp mẫu không? Có size của tao không?- Vy với Linh đồng loạt hỏi.
....................
"Hic, lại mưa rồi!" Linh chán nản nhìn trời đổ mưa ào ào, em để quên ô ở nhà, cứ nghĩ hiệu sách đầu phố cũng gần nên em chẳng cầm ô với điện thoại đi làm gì, "Bây giờ sao về đây", Linh khẽ thở dài. Nửa tiếng nữa phải đi dạy gia sư tít tận Tây Hồ, em sẽ muộn mất.
- Đi cùng tớ này!- Nhật đứng cạnh em từ lúc nào, cậu cầm chiếc ô to màu tía, tay còn lại xách mớ rau cùng túi thịt, headphone đeo ở cổ- Tớ mới đi chợ về, hì.
- Ơ, cậu ở gần đây à?- Linh ngạc nhiên
- Không, đứa bạn tớ rủ ra nhà nó ăn cơm cùng ý mà.
- Eo, rủ cậu ra ăn cơm mà bắt cậu đi chợ á?
- Mỗi người một việc thôi mà.
- Tớ đùa vậy thôi.- Linh bật cười.
- Để tớ đưa cậu về, mưa thế này còn lâu mới ngớt, nhà cậu chỗ nào cơ?
- Ừ, ngay cuối phố thôi, có cái ngõ ý, may quá, lát tớ dạy thêm bây giờ.
..................................................
Tại sao cậu ấy lại xuất hiện đúng lúc vậy nhỉ? Trùng hợp thôi, đừng ảo tưởng nữa, người ta đi chợ rõ ràng ra.
Linh ngồi một mình trên gác, trời cuối tháng 11 bắt đầu rét, đêm về, con ngõ nhà em im ắng lạ thường, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ loa cầm tay, em nghĩ lại chuyện chiều nay về một cậu bạn luôn xuất hiện đúng nơi đúng lúc em cần, ban đầu là cứu mạng em, giờ lại giúp em về. Em thích nhìn sâu vào đôi mắt cậu ấy, nó hiền và cho em một cảm giác bình yên đến lạ, có lẽ là một chút rung động, em đã từng thích một vài người trước đây, cảm giác rung động khi ấy không giống cảm giác hiện tại chút nào. Chiếc điện thoại rung lên, là cái Vân, giọng nó nghèn nghẹn như đang cố nén tiếng khóc:
- Sáng mai ra caffe, tao có chuyện cần nói với mày.
- Ừ nhưng giọng mày làm sao thế? Mày khóc à?
- Mày quan tâm làm gì?- Vân nói nhanh bằng giọng giận dỗi rồi cúp máy.
Linh rất ngạc nhiên, trước đây Vân rất ít khi giận dỗi, còn với Linh thì chưa bao giờ. Hình như nó còn đang khóc, chuyện này là sao?

Linh gạt chân chống xuống, bước vào quán caffe quen thuộc của ba đứa, Vân ngồi đó từ lúc nào, mắt nó đỏ hoe, thấy Linh, mắt Vân tối lại. Linh đi nhanh về phía nó và ngồi xuống:
- Mày nói đi.- giọng Vân nhẹ tênh- cái cậu Nhật đó là bạn trai mày phải không?
Linh trố mắt:
- Không! Mà tại sao mày biết về Nhật, tao đâu có nói gì với mày đâu?
Vân cười nhạt, nụ cười mà Linh chưa bao giờ thấy trước đây ở con bạn, em cảm thấy tình bạn của hai đứa như đứng bên bờ vực của sự đổ vỡ.
- Mày có biết... tao thích cậu ấy như thế nào không? À phải, mày không biết, cái ngày tao định đến gặp mày với cái Vy để kể về cậu ấy, tao nhìn thấy hai người... đang thân mật ở Caffe Chi. Mày có biết tao khổ như thế nào không? Tạo sao lại là mày mà không phải người khác?
- Không... Mày hiểu nhầm rồi, tao chỉ muốn cảm ơn cậu ấy...- Linh cố gắng giải thích.
- Cảm ơn nhất thiết phải thân mật đến vậy không? Còn lau nước mưa trên mặt người ta nữa... Sao không hôn nhau luôn đi?
- Này! Mày vô lí quá rồi đấy nhé!- Mặt Linh đỏ bừng, em giận run- Thứ nhất, tao không hề biết mày quen Nhật để mà chèo kéo cậu ấy như mày nghĩ, thứ hai, tao với cậu ta chẳng là gì cả, mày không thể cứ thấy tao gặp cậu ấy, ừ thì có lau nước mưa trên mặt cậu ấy thì nghĩ tao là bạn gái người ta, mày có biết tao quen cậu ta còn chưa được ba ngày không? Trước giờ mày đâu có hành xử như mất trí vậy? Mày làm sao thế hả???
- Phải, tao mất trí đấy!- Giọng Vân trầm xuống đáng sợ, mặt nó lạnh như băng- Hôm qua tao đi ngang qua ngõ nhà mày, thấy cậu ấy che ô cho mày, dắt tay nhau đi. Xin lỗi, tao không mù, và tao cũng không ngu, chưa đến ba ngày đó sao? Cảm ơn kiểu đấy chắc yêu nhau luôn quá. Hay lại là tình cờ?- Vân nhếch môi cười.
- Tao thề đó chỉ là tình cờ, tao không có ô, mà cậu ấy ra nhà bạn ăn cơm và...- Linh khổ sở phân bua.
- Thôi!- Vân ngắt lời- Đủ rồi, thế là đủ rồi. Dối trá. Tao với mày hết rồi, tạm biệt!- Vân đứng lên và đi nhanh ra cửa.
- Mày... mày thật ngu ngốc! Đồ ngu ngốc, đồ trẻ con!- Linh hét lên.
Vân dừng lại trước cửa, nó nói mà không quay ra nhìn Linh: "Có quá muộn để nhận ra không?", rồi đi mất. Linh mở to mắt nhìn theo, một, hai, ba giây trôi qua, nước mắt em ứa ra lúc nào không biết. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thật sự em chẳng hiểu gì hết. Cái Vân nó thích cậu Nhật kia thì cứ thích đâu có liên quan tới em, nó thật ngớ ngẩn, nó còn không nói sao em biết? Tình bạn bao năm chỉ vì một chút hiểu lầm mà nỡ vứt bỏ một cách ngu ngốc và lãng xẹt như thế sao? Mày sao thế hả Vân? Mày đang nghĩ cái gì thế hả? Linh bật khóc hu hu, mọi người trong quán nhìn em ái ngại. Thật vớ vẩn, thật vô lí, Vân thông thái hiểu biết của mọi ngày đâu rồi? Tại sao nó lại hành xử ngớ ngẩn với cái mớ lí sự vừa cùn vừa trẻ con như thế?

.................................................
- Người ta vẫn nói điên vì tình, ai ngờ cái Vân cũng không ngoại lệ.- Vy nghe xong câu chuyện, khẽ thở dài.
- Tao chẳng hiểu gì nữa mày ạ, nó điên rồi hay sao ấy. Nó còn không thèm nghe tao giải thích một lời- Linh uất ức nói.
- Nó không nghe máy mày ạ- Vy bỏ điện thoại xuống, giọng bất lực.
- Tao kệ nó luôn đấy, thật ngớ ngẩn, mày nói xem, trong vụ này tao có lỗi gì?- Linh cáu.
- Thôi mày, từ từ để tao khuyên nó xem. Mà mày về ngủ đi, ngủ cho đỡ bực, cũng muộn rồi.- Vy nói, nhìn cái đồng hồ treo tường của quán Caffe điểm 23 giờ.
Linh chưa về luôn, cái Vy về rồi em còn ngồi lại một lúc nữa. Càng nghĩ em càng thấy chuyện này thật lố bịch. Vân là một cô tiểu thư đúng nghĩa, nó xinh nhất trong đám, nhà nó giàu lại được bố mẹ chiều nhưng Vân không chảnh, học lại giỏi, trong ba đứa Vân khôn nhất, nó giỏi ăn nói, lại thông thái, làm điều gì cũng suy nghĩ trước sau. Thật khó mà tin được chiều nay người hành xử như con nít ấy lại là Vân, điều gì đã làm thay đổi nó nhỉ? Linh suy nghĩ mông lung. "Người ta vẫn nói điên vì tình...", lời cái Vy ban nãy ong ong trong đầu em, phải, tất cả cũng bắt nguồn từ cái cậu Nhật kia. Linh ngờ rằng bên trong vẻ gần gũi, hiền lành ấy là một con người hoàn toàn khác, biết đâu cậu ta chỉ giả vờ như vậy, thời buổi này cưa sừng làm nghé đơn giản lắm, cậu ta đang mưu mô điều gì? Trong chuyện này cậu ta có sắp đặt gì hay không?
Linh bật cười, "Mày xem phim nhiều quá rồi đấy", rõ là cậu ấy không hề chèo kéo hay tỏ thái độ bất thường, chuyện đi Caffe là em đề xuất, chuyện gặp trên phố đơn giản chỉ là tình cờ, cậu ta còn không hề biết Vân thích mình cơ mà, tự dưng nghĩ oan cho người ta.
Linh chợt thấy buồn ngủ, hôm nay quá đủ điều ngớ ngẩn và mệt mỏi rồi, em rời quán và chạy xe về nhà. Dừng trước đèn đỏ, Linh chợt thấy bước ra từ quán bar một cô gái say đến mức không thể bước nổi, một gã đàn ông dìu cô, tay gã tranh thủ rờ mò khắp người cô gái, Linh không khó để có thể nhận ra con bạn.
- Vân!- Linh đỗ xe lại lề đường và chạy đến, kéo con bạn ra khỏi tên đàn ông lạ hoắc.
- Này cô là ai đấy? Làm cái gì thế hả?- Gã lè nhè hỏi, mồm đầy mùi rượu.
- Vậy anh là ai? Đây là bạn tôi, anh đừng có mà làm trò bậy bạ, tôi báo công an đấy.- Linh quắc mắt.
Gã chưng hửng như mất miếng ngon, vừa quay đi vừa chửi: "Con điên!". Linh quay lại xốc Vân lên:
- Mày sao thế hả Vân? Mày làm sao thế? Mày nghĩ gì mà giao du với loại người kia?
Trông con bạn thật thảm hại, say đến nỗi không nói nổi, nó đã bao giờ uống rượu đâu, đến vò rượu cần bố nó mang từ Lai Châu về nó còn không dám uống. Vân nói như líu lưỡi: "Mày..mày cút...đi.". Linh cáu, quát: "Im mồm!" rồi chở Vân về nhà mình, chứ giờ đưa về nhà nó bố mẹ nó không đánh cho một trận mới lạ, chiều thì chiều chứ con gái mà uống say bí tỉ, còn bị trai dụ thì ai thương nổi, càng nghĩ Linh càng phát cáu. Vừa dìu nó lên gác vừa rủa thầm con bạn ngốc nghếch, mẹ Linh đi qua phòng hỏi:
- Vân nó sao thế con?
- À nó đi sinh nhật bạn lỡ uống nhầm rượu mẹ ạ.- Linh nói dối- Tối nay nó ngủ với con nhé, say thế này về sao được.
- Ừ nhưng con gọi điện bảo bố mẹ nó không hai cô chú lại đi tìm. Khổ, uống nhầm có tí rượu mà say đến thế này có chết không.- mẹ Linh chắt lưỡi rồi đi xuống nhà.
Đêm, Linh ôm cái Vân ngủ, nó thở ra toàn mùi rượu, Linh ngồi hẳn dậy nhìn bạn mà thương. Tội nghiệp nó, yêu đến như bị bỏ bùa thế này, may mà lúc nãy Linh đi ngang qua, nếu không... Thật sự em không dám nghĩ chuyện sẽ tệ đến mức nào. Cái con ngốc này sao mày dại thế? Linh vừa khóc vừa đánh cái Vân, nó vẫn ngủ say như chết.
to be continued...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét